Từ bao giờ, như một nếp ăn sâu tận trong tâm thức, Nó rất ghét, ghét truyen sex cay ghét đắng bà mẹ kế, người phụ nữ tật nguyền suốt đời phải ngồi trên chiếc xe lăng, đã thế bà ta lại bị bỏng nặng, khuôn mặt đỏ ửng hằn những vết sẹo loang lỗ hệt như 1 cương thi, tiền nghĩ đến thôi cũng đủ sợ mất hồn.
Vì ghét bà ấy, nó ghét lây sang Ba nó, nó nghĩ hoài, nghĩ mãi. Không hiểu bà ta doc truyen heo, truyen sex, truuyen dam moi nhat bỏ bùa nằm mơ thuốc lú gì mà ba nó lại rước gánh nặng ấy về. Thà nuôi 1 con Chó giữ nhà còn có ích hơn. Đời này vô khối phụ nữ để Ba nó phải làm như vậy, khiến nó hổ ngươi đến nỗi chưa bao giờ dám dẫn bạn về nhà.
Thế nhưng cuộc đời đúng là tréo nghoe, trêu gan con người, Nó càng ghét Bà ấy chừng nào thì bà ấy càng thương xót nó chừng ấy, bà ấy càng thương Nó thì Ba Nó càng xót thương bà ta nhiều hơn. Hài không tả nỗi bởi chưng gia đình nhà nó.
Hồi còn nhỏ tính nó đã tinh nghịch, phá phách, lại háu thắng, 1 lần đánh nhau với thằng nhãi nhép nhà hàng phục xóm tơi bời hoa lá cành cải, nguyên vì tiền do thằng kia trêu Nó có bà mẹ dễ thương, xinh đẹp. Nỗi uất ức bao ngày qua nỗ lực kềm chế nay được nhỏ kia khơi dậy. Nó bươm thằng kia đũa tối mặt mày, sứt đầu mẽ trán đến nỗi cha mẹ nhận không ra, ông truyen dam hàng xóm dẫn con sang tận nhà mắng vốn luôn cả Ba nó, bảo rằng ông không biết dạy con. Kết quả là nó bị ba " dạy" cho trận đòn thừa sống thiếu chết. Lúc ấy Mẹ phương kế còn đi được nhưng khó khăn lắm, phải lê lết, chống nạn. Thấy ông giận dữ áng chừng có thể vồ lấy nó ăn tươi nuốt sống, bà nhoài người đưa thân ôm nó đỡ trận đòn roi. Nào ngờ chẳng những không chút cảm kích biết ơn, nó sử dụng chút sức doc truyen heo, truyen sex, truuyen dam moi nhat lực yếu ớt còn lại vùng vẫy, xô bà lăn nhoài xuống đất.
" Bà khỏi giả nhân dịp giả nghĩa trước mặt Ba tôi đi, thấy tôi bị vậy bà vui lắm chứ gì. Bà cướp ba khỏi tay Mẹ tôi, khiến mẹ tôi chết, khiến gia đình tôi tan cửa nát nhà. Vậy chưa đủ sao. Bà còn muốn gì nữa, nhìn lại bà coi, người không ra người, ma chẳng ra ma, bà đi chết đi". Nó nói không chớp mắt như lập trình sẵn, đôi mắt đỏ ngầu hằn sâu tia lửa hận. Suy nghĩ của 1 thằng nhãi ranh mấy lớn khiến Ba nó và bà hết sức ngạc nhiên. Bà hoàn toàn nín lặng.
Đồ trời đất ơi đánh... Ba nó thét lên
Anh đừng nói con như vậy mà, Nó còn nhỏ chưa hiểu gì đâu ....bà đỡ lời, nước mắt rơi hối hả.
Ông càng đánh nó càng im lặng, mặt cứ nhơn nhơn như thể trêu ngươi, chọc giận 2 người.
Thời gian trôi nhanh, nó ngày càng lớn dần theo năm tháng, tiếp nối nỗi thù hận với bà cũng tăng dần đều theo tỉ lệ thuận.
Về phần bà, bị hoại tử đến nỗi bại liệt cả 2 chân, chẳng thể đi được. Người người thấy Bà ai cũng đau lòng, thương xót xót. Nó thì cười, cho đó là điều tất nhiên, là quả báo.
Rồi Nó học tuyệt học, họa hoằn lắm tết nhất mới miễn cưỡng mò về nhà, do gặp bà, thấy mặt bà nó lại chướng tai gai mắt, khó ưa.
Giữa kỳ 1 năm 2.
Đang cắm bút ôn bài thi giữa học kỳ, gần 12h đêm nó nhận được telephone của Ba nó.
Alo?
Con hả? Đến bệnh viện với Ba gấp, Mẹ con bệnh nặng lắm, phải chuyển tuyến lên thành phố... Ba nó nói trong gấp gáp.
Dạ, Ba thông cảm, giờ con bận học thi rồi Ba ơi, không đi được đâu.. Nó nói chống chế nhưng trong lòng mừng rơn, Bà đâu phải Mẹ tôi đâu, đáng lắm.
Không đi được hả con?
Dạ....
Cứu người hơn cứu hoả, biết Nó chẳng giúp được gì thành thử Ba nó đành tắc lưỡi húi máy.
3 ngày sau...
Con nghe Ba...?
Mẹ con mất rồi. Ba đang làm thủ thô tục với bệnh viện đưa Mẹ về quê an nghỉ. Con về nhà ngay nhé.
Ngày mai con thi Ba ơi, lý do quá chính đáng mà. Nó lại đưa ra lý do, có lẽ lương bổng tâm nó bị quỷ cướp mất rồi, nếu còn là con người, nó có thể xin nghĩ rồi mai đây thi lại cũng được, ít ra cũng một lời đau xót với người đã khuất chứ.
Cuối cùng cũng thi xong, lần này Nó bỗng nhiên háo hức muốn về nhà kì lạ.
Trái với vẻ âu sầu, buồn bã qua từng lời của Ba nó mỗi lần trò chuyện với Nó qua phôn là sự tươi cười vui vẻ, yêu đời của Nó hiện giờ.
Bắt xe đò về nhà, nhìn lên bàn độc Nó thập phần ngạc nhiên, phương kế bên tấm ảnh mẹ ruột nó là bức chân dung một người phụ nữ, so với Mẹ nó thì người kia nhìn trẻ, đẹp hơn gấp bội phần.
Chứ ảnh Mẹ phương kế đâu mà Ba chưng tấm hình này? Nó hỏi
Đó... Mẹ con đó
Hả? Nó há hốc mồm, mắt trợn tròn.
Chuyện dài lắm, con thắp nhan cho Mẹ rồi đi tắm rửa...
Để con tắm rửa rồi thắp sau cũng được mà Ba... Nó chống chế, vẫn còn hận bà ấy nhiều đến vậy, ngay cả 1 nén nhan với người đã khuất cũng nỡ lòng tính toán.
Thôi được rồi, con ngồi xuống đây Ba kể con nghe chuyện này, đừng bắt Ba phải nói., Ba chỉ Nó ngồi xuống ghế đối diện với vẻ mặt nghiêm nghị.
Chuyện gì vậy Ba?
Thì con cứ ngồi xuống đi..
Dạ, con nghe nè... Nó nói sau khi đã ngồi hẳn xuống ghế.
Con hận Mẹ lắm phải không?
Dạ không, sao Ba nghĩ vậy? Mẹ nào ở đây, Nó thầm nghĩ.
Đừng dấu diếm làm gì. Dối lòng cũng chẳng được chi. Thà con cứ nói ra hết những gì mình nghĩ thỉnh thoảng lại hay doc truyen heo, truyen sex, truuyen dam moi nhat hơn. Mình đều là đàn ông mà.
???? Nó ngơ ngác.
Từ đầu tới cuối đừng nghĩ con làm vậy là con đúng. Nhầm rồi, nhầm to rồi con ạ. Tất cả đồng cân con có lỗi, con sai, sai hoàn toàn và người con suốt đời phải mang ơn chính thị là người đang ngồi trên bàn thờ kia đang nhìn con mà không phải mẹ ruột con.
Con không hiểu ý Ba muốn nói gì ?
Con nghe Ba kể nè..
Dạ....??? Nó bắt đầu thấy hồi hộp lẫn tò mò về điều động Ba nó sắp nói ra. Ba nó từ từ, chậm rãi kể.
Ngôi nhà mình đang sống thực ra là nhà của Mẹ kế con, mạng sống của con là bởi chưng bà ấy cứu..
Là sao Ba?
Ngày xưa Ba với Mẹ ruột con yêu nhau thắm thiết, cưới nhau tuy nghèo nhưng hết sức hạnh phúc. Khi con hơn 1 tuổi bỗng Mẹ con thay lòng đổi dạ, không chịu nỗi cuộc sống cùng cực thành thử bỏ mặc Ba con mình theo người nam giới khác, một lần Mẹ con đi với người kia thì cả 2 cùng bị tai nạn rồi qua đời. Ba vẫn mang danh nghĩa là chồng của Mẹ con cho nên phải làm tròn trách nhiệm của 1 người chồng, người bố lo phần hương hoả.
Ngày Mẹ con mất Ba sống tưởng như đã chết, dẫu rằng Mẹ không còn xót thương nhưng Ba vẫn yêu mẹ con nhiều lắm, đầu óc lúc nào cũng bần thần, vô định. Cảm giác đó con chưa nhắm nên chưa hiểu được đâu.
Quãng thời gian ấy, để tìm quên nỗi nhớ của người chồng mất vợ, nỗi đau vì chưng bị vợ cắm sừng cùng những lời bàn tán, dị nghị của người đời, lúc Mẹ bỏ Ba con mình, con cứ khóc hoài khi đêm khuya khát sữa giật mình thức giấc lần tìm hơi mẹ, Ba chỉ biết ngập trong cơn say của rượu.
Một ngày nọ con lên cơn sốt phải nằm viện cả tháng trời, Mẹ phương kế con lúc ấy là một y tá xinh đẹp mặn mà, nhiều người thầm thương xót trộm nhớ muốn kết tóc xe duyên nhưng Bà chưa chịu. Thấy con thông suốt minh, dễ thương, nhìn Ba cực khổ bỏ công bỏ việc chăm lo cho con cho nên Bà đem lòng thương cảm. Ngày ngày Bà ấy giúp Ba trông nom Con, tới khi con về nhà điều động trị, hôm nào Bà cũng qua thăm hỏi, thuốc men.
Rồi Ba và Bà ấy có cảm tình với nhau, yêu nhau lúc nào không hay.
Khi gia đình bên ấy biết chuyện thì ra sức cấm cản, thứ nhất bởi vì gia đình mình nghèo, thứ 2 Ba đã qua 1 thế hệ vợ, thứ 3 nữa là vợ chết, gia tộc sợ Bà ấy quen Ba rồi sẽ nhận lại kết cục của Mẹ con.
Ba cũng nghĩ suy nhiều lắm. Sợ đi thêm bước nữa sau này con riêng con chung con chồng con vợ về sau con sẽ chịu khổ, Ba đã nhiều lần buông tay, nhưng Bà không chịu, vẫn 1 lòng với Ba, nhìn cách Bà ấy yêu thương Con như con ruột ba tin tưởng, không thể kìm lòng.
Mẹ với Ba cưới nhau mà không hoa không đèn, không mâm cao cổ đầy. Không bạn bè, bà con hai họ. Thiệt thòi lắm.
Nói đến đây mắt ông chớm đỏ, giọng ông khuất nghẹn như khựng lại.
Thế thì có liên quan gì tới con hả Ba?
Mẹ chấp nhận từ bỏ công việc về ở với Ba Con mình trong ngôi nhà ván cô đơn sơ lụp xụp ngày trước Ba với Mẹ con từng sống. Từ một tiểu thư đài cát, danh gia vọng tộc, ngập trong nhung lụa gấm vàng, nay phải đổi thay bản thân sống cùng Ba Con mình trong cơn cơ cùng bĩ cực.
Hôm ấy Ba có việc ra ngoài, Con nghịch ngợm, mãi chơi làm đổ cây đèn dầu, gặp tiết trời ơi mùa lề đường hanh khô, cộng thêm nhà ván dễ bắt lữa, lúc Ba về tới nơi thì kinh hồn nghe mọi rợ người hô hoán, tìm cách dập lữa. Trong nhà lúc ấy chỉ có 2 Mẹ con. Mẹ vừa thoát ra ngoài sân đã hỏi ...
Con mình đâu?
Chỉ kịp nghe Con còn ở trong Bà đã chạy ngược vào.
Khi Mẹ bế con ra khỏi nhà lúc ấy con đã ngất bởi vì ngạt khói, nhờ Mẹ sử dụng trọn thân mình chở che con mới thoát khỏi lưỡi hái của tử thần, mặc cho người Mẹ lúc ấy bắt lữa phừng phực như một ngọn đuốc sống.
Nhờ đưa vào bệnh viện cấp cứu kịp thời thành ra giữ được tính mạng nhưng khuôn mặt, hai chân Mẹ bỏng hoàn trả toàn.
Trong cơn nằm mộng sản Bà ấy vẫn cứ gọi tên con thống thiết.
Anh ơi, con sao rồi,...con sao rồi... Anh ơi? Lửa to lắm, nóng lắm... cứu... Cứu... Con ơi... Con đâu rồi con ơi, nghe tiếng Mẹ không con, con ở đâu sau không nói gì hết vậy... Hic... Cứu con Tôi với... Làm ơn đi mà... Đừng để con Tôi chết.. Tôi quỳ, tôi vang, tôi lạy mọi người.. Dập lửa nhanh dùm đi....dập lửa nhanh đi mà... Con ơi... Chết con Tôi rồi... Con ơi... Con... Làm ơn đi mà... Cứu dùm con Tôi đi mà... Con ơi... Con... Con...
Lúc tỉnh dậy câu trước tiên bà ấy hỏi..
Con sao rồi anh?
Khi biết con không sao, vẫn an toàn Mẹ mới thở hắt thật nhẹ mĩm cười..
Vậy là con mình không sao rồi, tốt rồi, tốt rồi, khồn sao cả là tốt rồi.
Cảm giác 2 chân không cử động được, đông cứng như tê liệt, khuôn mặt đau đớn vì vết bỏng chưa khô còn loang lỗ máu, ran rát bởi những vết khâu chằn chịt. Giọt nước mắt khẽ lăn nhưng sau đó là nụ cười trìu mến. Mẹ cũng vừa biết bà đã mất đi em con, hình hài bé nhỏ trong bụng nhưng vẫn thản nhiên.
Em ổn chứ??? Ba hỏi
Dù có tắt hơi thêm một lần nữa bởi chưng con em vẫn vui anh à.
Ngày ra viện, gia đình Bà ấy hận Ba Con mình lắm, nhưng vì chưng thương Mẹ thành ra đã tạo điều kiện, cho nhà để Ba, Con, Mẹ con về sống. Hi vọng Cha con mình chăm lo bà ấy như chuộc lại lỗi lầm. Nhưng con trước giờ thì?
Sao Ba Mẹ không nói cho con Biết? Từ Mẹ lần đầu được phát âm rõ chữ tròn vầng đúng ngữ điệu ngữ âm mấp máy trên môi Nó.
Mẹ bắt Ba hứa không nói cho Con biết.
Sao Mẹ lại làm thế với Con hả Ba...?. Nước mắt Nó đã rơi.
Nhãn quan của 1 người Mẹ mách nước bảo cho Bà ấy biết, con là 1 thằng yêu rất đậm mà hận ai đó cũng rất sâu. Thà cứ để con hiểu lầm còn hơi để con biết sự thật, chắc chắn hình tượng Mẹ ruột trong lòng con sẽ phôi phai, và trọn suốt đời Con sẽ hối hận, cảm thấy có lỗi vì những gì Con gây ra khiến Bà phải hứng chịu. Lúc nào Bà ấy cũng hi sinh bản thân mình bởi chưng Con.
Ba ân hận vì chưng từ đầu đã không đủ gan dạ nói ra sự thật. Để đến khi Bà ấy nằm viện, sắp sửa lìa đời cứ muốn gặp con 1 lần nói lời xin lỗi bởi vì những hiểu lầm, khuất mắt trong lòng con, để sự thật mãi mang theo chốn mồ sâu đất lạnh rồi nhắm mắt quên hết mọi khổ đau.
Ông từ từ đi lại tủ quần áo lấy ra 1 chiếc áo len.
Cái áo này lúc gần mất Mẹ đã tự tay đan cho Con, còn căn dặn Ba nhắn với Con là trời đất chuẩn bị vào đông lạnh lắm, đồng cân mang áo khoác ngoài sẽ không đủ ấm, Con sức khoẻ yếu rất dễ cảm lạnh. Ra đường phải mặc vào. Ông đưa tận tay Nó rồi đập vào ngực Nó thì thầm
Ba đã không muốn nói, sao con bắt Ba phải vậy...
Nó đứng yên bất động, từng giọt nước mắt lại tuôn trào hối hả. Trong cơn nghẹn đắng, lần đâu tiên sau nhiều năm Nó gào to thật to.
... Mẹ.... Con xin lỗi.
Thứ Hai, 30 tháng 6, 2014
Thứ Năm, 26 tháng 6, 2014
truyen sex - em mãi là nỗi đau trong anh
Với một người phụ nữ, nếu cô ấy chưa từng một lần gặp phải truyen sex người đàn ông làm cô ấy bị tổn thương nghiêm trọng, thì cô ấy sẽ không biết trân trọng người đàn ông yêu mình, cô ấy cũng sẽ không hiểu thế nào là tình yêu.
day la noi dung footer
Một người đàn ông khiến bạn cảm thấy đau đớn, có thể ngay thời khắc đó anh ta doc truyen sex, truyen heo, truyen dam moi khiến bạn sống không văn bằng chết, nhưng trong vẹn tròn thế hệ bạn thì anh ta chẳng qua chỉ là một trải nghiệm khiến bạn trưởng thành hơn, và trải nghiệm ấy đến sớm còn hơn là đến muộn.
Nếu nó đến sớm, đàn bà có trạng thái tìm lại cho mình một người đàn ông khác, người ấy sẽ xoa dịu vết xót thương lòng của cô. Còn nếu trải nghiệm đó đến muộn, thì cơ hội để người phụ nữ tìm cho mình một người đàn ông như thế sẽ không còn nhiều.
Vì đã từng bị tổn thương, bị làm phản bội, bị ruồng bỏ nên khi phụ nữ gặp được truyen dam người nam giới tốt, cô ấy sẽ rất trân trọng, và cô ấy cũng đã hiểu cách phải yêu người khác như thế nào. Một người đàn ông yêu cô ấy sẽ giúp cô ấy dần quên đi người đàn ông đã khiến cô phải đau đớn. Và dù cho người ấy có quay lại, thì cô cũng không bao giờ muốn trở về với anh ta nữa.
Cô sẽ hiểu rằng nếu người nam giới đó đã có trạng thái làm cô tổn xót thương đến vậy, thì chắc chắn anh ta không thật lòng yêu cô, mà nếu có yêu đi đi chăng nữa nữa thì ái tình đó cũng chẳng được bao nhiêu.
Hồi ấy cô đã đau như đứt từng khúc ruột, không phải là vì cô quá yêu anh ta, mà là cô bỗng cảm thấy bị chính thị người đàn ông mà cô tin tưởng bán rẻ, và cô chẳng thể nào chịu đựng nổi điều động đó.
Đàn ông không giống như phụ nữ, bởi đàn ông phạm sai lầm đã trở nên bản tính của họ. Nếu gia tộc đã từng bị một phụ nữ làm tổn xót thương nghiêm trọng, và dù rằng việc đó đã qua đi từ lâu lắm rồi, bản doc truyen sex, truyen heo, truyen dam moi thân họ cũng đã tìm được một đàn bà rất tốt, thì gia tộc cũng vẫn chẳng thể nào quên được người phụ nữ đã từng khiến gia tộc bị tổn thương.
Phụ nữ cho rằng việc gia tộc gặp phải những người nam giới tồi là điều động chẳng thể tránh khỏi, nhưng đàn ông lại không hề nghĩ rằng gia tộc sẽ thất bại liệt trước một đàn bà xấu. Cô ấy mãi là nỗi đau trong lòng họ, mãi là vết thương xót trong tầm hồn của họ. Nếu như có cơ hội, người nam giới vẫn sẽ tiếp thô lỗ đeo đuổi cô ấy, và sẽ một lần nữa có được cô ấy trong tay mình, để chứng minh họ mới chính thị là người thắng lợi cuối cùng, không ai có trạng thái ruồng bỏ họ.
Vì thế, người đàn bà hiểu được rằng, nếu gia tộc muốn giữ người nam giới ở bên mình, thì việc không rời nửa bước hoàn toàn không phải là cách đúng đắn, mà phải làm sao để thằn lằn quan hệ luôn luôn ở trạng thái lúc nóng lúc lạnh.
Nếu muốn giành được trái tim của một người đàn ông, thì việc toàn tâm toàn ý yêu anh ấy củng không phải doc truyen sex, truyen heo, truyen dam moi là cách hay, mà hãy ra công khiến anh ấy bị tổn thương, để mình trở thành vết thương mãi rỉ máu trong lòng anh ấy.
Đàn ông sẽ trân trọng người đàn bà mà anh ấy không bao giờ chinh phủ phục nổi.
day la noi dung footer
Một người đàn ông khiến bạn cảm thấy đau đớn, có thể ngay thời khắc đó anh ta doc truyen sex, truyen heo, truyen dam moi khiến bạn sống không văn bằng chết, nhưng trong vẹn tròn thế hệ bạn thì anh ta chẳng qua chỉ là một trải nghiệm khiến bạn trưởng thành hơn, và trải nghiệm ấy đến sớm còn hơn là đến muộn.
Nếu nó đến sớm, đàn bà có trạng thái tìm lại cho mình một người đàn ông khác, người ấy sẽ xoa dịu vết xót thương lòng của cô. Còn nếu trải nghiệm đó đến muộn, thì cơ hội để người phụ nữ tìm cho mình một người đàn ông như thế sẽ không còn nhiều.
Vì đã từng bị tổn thương, bị làm phản bội, bị ruồng bỏ nên khi phụ nữ gặp được truyen dam người nam giới tốt, cô ấy sẽ rất trân trọng, và cô ấy cũng đã hiểu cách phải yêu người khác như thế nào. Một người đàn ông yêu cô ấy sẽ giúp cô ấy dần quên đi người đàn ông đã khiến cô phải đau đớn. Và dù cho người ấy có quay lại, thì cô cũng không bao giờ muốn trở về với anh ta nữa.
Cô sẽ hiểu rằng nếu người nam giới đó đã có trạng thái làm cô tổn xót thương đến vậy, thì chắc chắn anh ta không thật lòng yêu cô, mà nếu có yêu đi đi chăng nữa nữa thì ái tình đó cũng chẳng được bao nhiêu.
Hồi ấy cô đã đau như đứt từng khúc ruột, không phải là vì cô quá yêu anh ta, mà là cô bỗng cảm thấy bị chính thị người đàn ông mà cô tin tưởng bán rẻ, và cô chẳng thể nào chịu đựng nổi điều động đó.
Đàn ông không giống như phụ nữ, bởi đàn ông phạm sai lầm đã trở nên bản tính của họ. Nếu gia tộc đã từng bị một phụ nữ làm tổn xót thương nghiêm trọng, và dù rằng việc đó đã qua đi từ lâu lắm rồi, bản doc truyen sex, truyen heo, truyen dam moi thân họ cũng đã tìm được một đàn bà rất tốt, thì gia tộc cũng vẫn chẳng thể nào quên được người phụ nữ đã từng khiến gia tộc bị tổn thương.
Phụ nữ cho rằng việc gia tộc gặp phải những người nam giới tồi là điều động chẳng thể tránh khỏi, nhưng đàn ông lại không hề nghĩ rằng gia tộc sẽ thất bại liệt trước một đàn bà xấu. Cô ấy mãi là nỗi đau trong lòng họ, mãi là vết thương xót trong tầm hồn của họ. Nếu như có cơ hội, người nam giới vẫn sẽ tiếp thô lỗ đeo đuổi cô ấy, và sẽ một lần nữa có được cô ấy trong tay mình, để chứng minh họ mới chính thị là người thắng lợi cuối cùng, không ai có trạng thái ruồng bỏ họ.
Vì thế, người đàn bà hiểu được rằng, nếu gia tộc muốn giữ người nam giới ở bên mình, thì việc không rời nửa bước hoàn toàn không phải là cách đúng đắn, mà phải làm sao để thằn lằn quan hệ luôn luôn ở trạng thái lúc nóng lúc lạnh.
Nếu muốn giành được trái tim của một người đàn ông, thì việc toàn tâm toàn ý yêu anh ấy củng không phải doc truyen sex, truyen heo, truyen dam moi là cách hay, mà hãy ra công khiến anh ấy bị tổn thương, để mình trở thành vết thương mãi rỉ máu trong lòng anh ấy.
Đàn ông sẽ trân trọng người đàn bà mà anh ấy không bao giờ chinh phủ phục nổi.
truyen sex - Hai chiếc nhẫn nhịn cưới
* Cửa đầu hàng nhẫn cưới*
Rào...rào...rào....mưa tầm tã ton tả ngay ở cái đô thị Sài truyen sex Gòn này. Các cửa đầu hàng trên phố phần nhiều đều ế khách.
Dù vậy nhưng...ở trước cửa đầu hàng bán nhẫn doc truyen sex, truyen heo, truyen dam moi nhat cưới vẫn có một cô gái mặc váy dài ngang đầu gối, tay cầm dầu chăm chú nhìn chiếc nhẫn cưới khá là cũ.
Cạch! Cửa mở
- Xin chào. Cô đang tìm một đồ đấu vật gì sao? Có cần tôi giúp không- chủ tiệm là một người đàn ông tầm 50t ôn tồn nói
- À không. Chiếc nhẫn cưới này... tôi thấy lạ do nó khá cũ và nó không hề có cặp- cô gái đáp
- À chiếc nhẫn đó tôi không bán nhưng nó có môt tiểu sử rất thú vị
- Anh không bán? Thế anh trưng bày trước cửa tiệm làm gì?
- Thôi không đứng đây làm gì, cô vào trong đi
Cô gái bước vào, giờ cô mới chú ý thấy rằng gian nhà trong tiệm tuy cũ nhưng mang đến một cảm giác ấm áp đến lạ thường
Người nam giới bưng ly nước ra điềm đạm nói:
- Chiếc nhẫn mà cô nói...từng thuộc sở hữu của một người đàn ông. Chiếc nhẫn cưới đó cũng từng có đôi nhưng giờ thì tôi không rõ
Người đàn ông nhâm nhi một tí nước rồi nói:
- Hai vợ chồng ông ta mỗi người đều có một chiếc nhẫn cưới vào ngày cưới của họ. Nhưng truyen dam người đàn ông đó lại không bao giờ đeo chiếc nhẫn trên ngón tay của mình. Ông quý nó tới mức đồng cân để trong một tủ kính có khóa. Thấy vậy làm lạ, người vợ đã hỏi:
'' Sao mình không bao giờ đeo nó''
'' Bởi anh rất quý nó, anh không muốn bị mất''
'' Nếu anh đồng cân mang một lần thì hay quá''
- Thế câu chuyện chấm dứt à?- người con gái mang nét đượm buồn
- Không. Trước kịp nhận ra thì vợ ông ấy đã ngã bệnh mà chết. Người vợ cùng chiếc nhẫn cưới doc truyen sex, truyen heo, truyen dam moi nhat đã rời xa ông ta mãi mãi, còn chiếc nhẫn của ông ấy thì đến đây.
Bây giờ người con gái gục mặt xuống, nét mặt buồn và tiền im lặng.
- Cô có sao không?- người nam giới hỏi
- Chiếc nhẫn cưới của người đàn bà quá gắng đó. Nếu có khi nào nó trở lại ông hãy đặt chúng cạnh bên nhau nhé
Người con gái bật khóc, nước mắt rơi lã chã
- Được...được rồi. Để tôi đi lấy khăn cho cô.
Nhưng khi quay lại thì người con gái đã biến mất...và....trên cái bàn một chiếc nhẫn cưới giống hệt chiếc nhẫn cưới không có đôi được trưng bày trước cửa tiệm.
.....Chiếc nhẫn cưới đã trở lại mang theo những kí ức rất đỗi quý giá.....
Người đàn ông cầm hai chiếc nhẫn cặp, nhắm nghiền mắt lại
- Anh vẫn luôn luôn muốn đến bên em
Ngoài trời ơi mưa đã tạnh, nhường doc truyen sex, truyen heo, truyen dam moi nhat chỗ cho những tia nắng mặt trời ấm áp....
Rào...rào...rào....mưa tầm tã ton tả ngay ở cái đô thị Sài truyen sex Gòn này. Các cửa đầu hàng trên phố phần nhiều đều ế khách.
Dù vậy nhưng...ở trước cửa đầu hàng bán nhẫn doc truyen sex, truyen heo, truyen dam moi nhat cưới vẫn có một cô gái mặc váy dài ngang đầu gối, tay cầm dầu chăm chú nhìn chiếc nhẫn cưới khá là cũ.
Cạch! Cửa mở
- Xin chào. Cô đang tìm một đồ đấu vật gì sao? Có cần tôi giúp không- chủ tiệm là một người đàn ông tầm 50t ôn tồn nói
- À không. Chiếc nhẫn cưới này... tôi thấy lạ do nó khá cũ và nó không hề có cặp- cô gái đáp
- À chiếc nhẫn đó tôi không bán nhưng nó có môt tiểu sử rất thú vị
- Anh không bán? Thế anh trưng bày trước cửa tiệm làm gì?
- Thôi không đứng đây làm gì, cô vào trong đi
Cô gái bước vào, giờ cô mới chú ý thấy rằng gian nhà trong tiệm tuy cũ nhưng mang đến một cảm giác ấm áp đến lạ thường
Người nam giới bưng ly nước ra điềm đạm nói:
- Chiếc nhẫn mà cô nói...từng thuộc sở hữu của một người đàn ông. Chiếc nhẫn cưới đó cũng từng có đôi nhưng giờ thì tôi không rõ
Người đàn ông nhâm nhi một tí nước rồi nói:
- Hai vợ chồng ông ta mỗi người đều có một chiếc nhẫn cưới vào ngày cưới của họ. Nhưng truyen dam người đàn ông đó lại không bao giờ đeo chiếc nhẫn trên ngón tay của mình. Ông quý nó tới mức đồng cân để trong một tủ kính có khóa. Thấy vậy làm lạ, người vợ đã hỏi:
'' Sao mình không bao giờ đeo nó''
'' Bởi anh rất quý nó, anh không muốn bị mất''
'' Nếu anh đồng cân mang một lần thì hay quá''
- Thế câu chuyện chấm dứt à?- người con gái mang nét đượm buồn
- Không. Trước kịp nhận ra thì vợ ông ấy đã ngã bệnh mà chết. Người vợ cùng chiếc nhẫn cưới doc truyen sex, truyen heo, truyen dam moi nhat đã rời xa ông ta mãi mãi, còn chiếc nhẫn của ông ấy thì đến đây.
Bây giờ người con gái gục mặt xuống, nét mặt buồn và tiền im lặng.
- Cô có sao không?- người nam giới hỏi
- Chiếc nhẫn cưới của người đàn bà quá gắng đó. Nếu có khi nào nó trở lại ông hãy đặt chúng cạnh bên nhau nhé
Người con gái bật khóc, nước mắt rơi lã chã
- Được...được rồi. Để tôi đi lấy khăn cho cô.
Nhưng khi quay lại thì người con gái đã biến mất...và....trên cái bàn một chiếc nhẫn cưới giống hệt chiếc nhẫn cưới không có đôi được trưng bày trước cửa tiệm.
.....Chiếc nhẫn cưới đã trở lại mang theo những kí ức rất đỗi quý giá.....
Người đàn ông cầm hai chiếc nhẫn cặp, nhắm nghiền mắt lại
- Anh vẫn luôn luôn muốn đến bên em
Ngoài trời ơi mưa đã tạnh, nhường doc truyen sex, truyen heo, truyen dam moi nhat chỗ cho những tia nắng mặt trời ấm áp....
Thứ Tư, 25 tháng 6, 2014
truyen sex - Món quà từ bỏ chuông gió
́_1 cô nàng nằm mơ mộng thích nắng,yêu mưa...,say sưa với truyen sex chuông gió... Chẳng vậy mà khi gặp Gió nó kết ngay từ cái nhìn đầu tiên. Gió là 1 quán cà phê sách nhỏ nằm lọt thỏm giữa 1 sài gòn phồn hoa và đông đúc... quán vừa đủ rộng cho những chậu cây xương rồng be bé và từng chùm chuông gió đong đưa. không quá ồn ào và xô người tình như thế giới bên ngoài,gió nín thinh đung đưa theo từng tiếng chuông reo êm như những bản tình ca 1 thời ngờ nghệch,mơ mộng vừa xa vừa gần vừa quen vừa lạ...và cả làn hương của 1 vàn hoa cúc doc truyen sex, truyen heo, trueyn dam moi nhat dại thoang thoảng nhẹ nhàng.... Nơi này cũng là nơi mà nó gặp anh vì vậy mà nó cắm rễ ở đó đến nỗi mộng luôn thực đơn của quán. Thế mà... Đã 3 tháng 12 ngày rồi nó không tới đây... Nó nhớ lắm,nhớ nhiều thứ,nhớ tiếng chuông gió reo nhưng có lẽ jờ nó đã là 1 cơn gió lạ... anh vẫn thế là "người ôm kỉ niệm" vừa lạnh lùng vừa ấm áp ,là chiếc chuông gió vô tình chẳng bao giờ cất tiếng... Nó mở cửa bc vào quán quơ đại 1 cuốn sách rồi gọi li capuchino và món tiramisu quen thuộc... " hey lâu rồj không gặp nhóc,dạo này đi đâu mà chẳng thấy tin tức gì hết vậy" anh Trung bồi bàn quen gọi nó "hì e có việc bận" nó cố cười thật tươi trả lời. " của e này. mà nhóc xử mãi 2 món này k ngán à a thì chịu á dễ ngán thấy mồ" vừa nói Trung vừa đẩy món ăn về phía nó "e thích mà hì nhưng nếu có gọi món khác thì quán mình cũg có có đâu" "ừ mà a Quân cũg lạ sao lại mỗi capuchino với tiramisu nhỉ?" "ừ" "Anh phục vụ ơi" tiếng khách hàng gọi. "nhóc vui vẻ nha a đi lm đã" "ừm a đj lm vui vẻ nhé" Nó bắt đầu với cuốn sách và nhấm nháp vị ngòn ngọt và béo ngậy quen thuộc,cuốn sách viết về "câu chuyện giữa mưa và nước mắt" cuốn truyện đã đọc rất nhiều lần thế mà giờ đọc lại nước mắt nó tự nhiên rơi từng giọt, từng giọt xuống ướt nhòe. Capuchino bữa nay đắng quá... Nó cũng gặp a vào 1 ngày mưa, thế mà nó lại cảm nắng a chứ... Thật tệ! Ngày đó nó chỉ mới là 1 cô bé 18 tuổj ngờ nghệch và ngu ngơ chưa 1 mảnh tình vắt vai còn a đã 24 tuổi rồi chín chắn lạnh lùng ôm nỗi buồn và tình 1 yêu sâu sắc. Lúc đó nó dính vào cái gọi là "yêu neo đơn phương" nên ngày nào cũng "cây si" ở quán của a đọc sách và tiện thể... ngắm anh luôn.dần dần nó trở thành khách quen và bắt đầu quen anh.nhưng với tư cách là em gái,nó chia sẽ với truyen dam anh mọi thứ ,thử tất cả các món ăn mà anh làm... Nhiều lần nó thẮc mắc tại sao quán lại đồng cân độc 2 món capuchino và tiramisu thôi? a cười "sau này anh kể cho còn bây chừ thử đi cô bé" "oa oa hình này đẹp wá àk sao mà em nỡ uống đây?" nó thốt lên "nhóc trẻ nít quá à cứ uống đi bữa nào anh làm cho li khác ha" " a hứa đó nha! ăn uống hoài e ú mất " " an tâm đi ú dễ xót thương mà " a cười kí lên đầu nó "ngốc" "ui ya s a cốc đầu e tắt nghỉ hết nơtron tâm thần "thông minh" của em bây giờ" nó gắt lên vừa lấy tay xoa đầu. anh cười xòa trước câu nói của nó lấy tay vân vân những lọn tóc "nhóc vốn ngốc rồi mà ngốc thêm xíu nữa có sao đâu" hì "Ơ gì chứ! anh đứng lại đó" như vừa nhận ra mình bị "ngốc" nó xừng cồ lên đuổi theo a" " á... á..." " hả" Rầm.. "ui ya!!! sao không đau thế này nhỉ" (chẳng can hệ tí nào) vừa có 1 cú tiếp đất ngoạn trang mục nhưng nó chẳng có vẻ gì là đau đớn mà còn vong linh nhiên hỏi. "thình thịnh thình thịch..." "e có trạng thái nhấc mình ra khỏi... không? "à à " thình thịch thình thịch... vâng!!! nó vừa tiếp kiến "người" chứ không fải tiếp "đất" và nạn nhân dịp của nó là a! nó hấp tấp đứng dậy mặt đỏ ửng lắp bắp... " e... e... e xin lỗi..." "thình thịch thình thịch" "á gãy xương con rồi mẹ ơi! này nhãi con e "ấy ấy" lắm rồi đó!" "anh... anh... có s k? mà ấy ấy là gì ạ" nó lo lắng. "ấy ấy là ấy ấy ấy! ngốc làm s mà hiểu được" "hứ ứ thèm" "này heo ngốc e hôm nay bị cắt phần nhé năng mà tập thể dục vào ấy ấy lắm rồi ấy" "hả s lại thế! á à tắt nghỉ này tắt nghỉ này..." Giờ mới phát hiện mình bị dắt mũi nó gắt lên huýnh 1 cái rõ mạnh vào người anh" "á tắt nghỉ tôi" "anh.. anh... có sao k?" nó hoảng hốt "gãy xương rồi! cô em gái mình khỏe thật hehe" "gì chứ? tắt nghỉ thường xuyên đi!" nó giận zữ quát lên "hứ..." bỏ đi "anh xin khuyết điểm mà anh đồng cân đùa thôi" anh đuổi theo nó làm mặt ăn năn xin lỗi. "không sao đâu mà " nó gắng cười thật tươi! "phải cười thế này mới là heo ngốc em gái của a chứ hjhj" Ở bên a nó thấy thật hạnh phúc,nó cười nhiều hơn nhưng cũng buồn nhiều hơn,Nó đã hứa dù rằng thế nào đi nữa nó nhất định sẽ không nói cho a tình cảm của mình nhưng... Nó không chịu được khi anh nghe tiền xem nó là e gái. ---------------------------------------------------------------------------------------------- Anh mở quán cà phê này vì chị người a yêu trước hết và là kí vãng của anh.Chị yêu chuông gió,mê tít capuchino và tiramisu,yêu sách yêu mưa và yêu anh . anh kể cho nó nghe về chị 1 cách say sưa nhưng đôi mắt xa xăm và ẩn chứa nỗi buồn vô hạn.chị có đôi mắt đen to tròn long lanh như bầu trời cao vút. tóc dài,và sống mũi cao.qua lời kể của a nó biết chị rất đẹp.Nó ganh ghẻ với chị bởi chưng bít tất cả. Anh bảo nó giống chị lắm! bên nó anh có cảm giác rất phẩm bình yên,có lẽ vì chưng thế nó là người đặc biệt... Nó rất dễ xót thương da trắng ưa nhìn và đôi mắt to tròn,đen, mái tóc cũng dài.... giống chị. Nó hay cười nhưng cũng hay buồn lắm nhưng đồng cân nó biết thôi,nó thích a là bí mật! vậy mà 1 hôm nó rụt rè nói cho a biết.... "anh à em yêu anh từ lâu lắm rồi có nhẽ anh sẽ cho em là trẻ con không chú ý tới nhưng em.... thật lòng em muốn biết trong tim a e có vị trí nào không?." "anh xin lỗi..........." "em hiểu mà doc truyen sex, truyen heo, trueyn dam moi nhat nha chưa quên được chị hì mà thôi e đùa đấy' nó gượng cười thật tươi lần trước tiên nó có cảm giác thất tình. Mưa rồi...... Nó bước đi trong làn mưa lạnh cóng nhạt nhòa,cơ hồ 1 vị mặn đắng len lách trên môi nó,NÓ ĐANG KHÓC..... "này oắt em bị điên à sao lại dầm mưa thế này ốm đấy" lúc nó ra khỏi quán trời đất ơi đổ mưa,anh chạy theo xem nó thế nào thì bắt gặp 1 con 'heo ngốc' ướt nhẹp giữa bầu trời.Đây là nơi mà chị mất.... " không sao đâu em khỏe mà hì lâu rồi k tắm mưa e muốn thử mát lắm ý" "ốm bây chừ có ôi thôi đi không thì bảo... anh bực mình rồi đấy vào ô mau" " không anh về trước đi" Nó tiếp tục bước đi bỏ lại sau lưng là a với 1 nỗi buồn không tên.Những kỷ niệm từ 1 ngày lâu lắm lại ùa về trong anh thổn thức..... Mấy ngày sau nó ốm bại giường,lên cơn nóng sốt.Trong cơn chiêm bao man nó bắt gặp 1 hình ảnh quen thuộc mộng hồ như hư ảo,vừa như có trạng thái chạm tới nhưng lại xa vời vợi,nước mắt nó rơi xuống ướt đẫm... "a đừng xa e nhé! e yêu a thật rồi.Minh quân, minh....quân...." nó gọi tên a trong vô thức! chẳng biếtcó 1 người đang nhìn nó xót xa " a xin lỗi..." "nước... nước..." nó tỉnh dậy thấy cổ họng,khát khô,bỏng rát... "nước của em này..." anh đưa nước tới cho nó uống. A sờ tay lên trán nó coi xét "bớt sốt rồi nhưng còn nóng lắm! cố gắng nghỉ ngơi đi nhóc! a bảo rồi mà không nghe,cứ thích dầm mưa cho ốm cơ. Này ăn đi cháo anh nấu đó không phải ai cũng có diễm phúc được anh nấu cho ăn đâu! cho nên ăn khi còn nóng đi... cháo hành áp giải cảm tốt lắm đấy" nói rồi a múc thìa cháo bón cho nó! "e cám ơn a" nó mở miệng thều thào " a e nhà mình cả khách sáo lm gì nhóc,nhanh khỏe nha anh trai dẫn đi ăn kem" nó cười nụ cười mặn đắng. Từ hôm đó nó cố chôn chặt chịa tình cảm dành cho anh thật sâu trong tim ,tự nhủ lòng đó là tình cảm thoáng qua ngẫm 1 chút rồi cũng sẽ quên ôi thôi sẽ dễ buông tay khi tình chưa đủ lớn. Nó tự đặt cho mình 1 ván cược! nếu chỉ là thông thoáng qua nó sẽ phẩm bình thản mà bên a lm 1 người em gái tốt, nếu chẳng phải nhất thời nó sẽ nói zs anh và hài lòng ra đi giả dụ điều nó sợ là sự thật... 2 năm sau... Nó vẫn thế vẫn ngốc nghếch và hay cười. vẫn thầm lặng khóc và chôn chặt chẽ 1 tình cảm sâu sắc ở trong tim, nó vẫn bên anh như thế 1 cách nhẹ nhàng... Nhưng lí trí chẳng bao giờ thắng được con tim,nó nhận ra tình cảm nó dành cho a là thật chứ không phải là"tình đầu gió thoảng" như người ta thường nói! Nó vui bởi điều đó, cũng buồn về điều động đó nó sợ,cảm giác hẫng hụt ấy của ngày xưa. Tim nó đau lắm từng vết xước trên tim từ ti thì giờ đã thành 1 vết thươg sâu hoắm khó lành.Anh vẫn nhắc đến chị,vẫn kể về những kỉ niệm mà a và chị từng có, những tháng ngày mà a chị bên nhau, rồi bao nhớ tiếc và đau khổ khi ái tình vụt mất! A kể cho nó cuộc sống của a khi chị mất! nó cảm nhận được a đã hết sức vọng, đớn đau và tội nghiệp sở thế nào khi chị bỏ anh." vô vong linh và k cảm xúc" ,anh kể về ngày đưa ma của chị, anh không tới vì a không thễ hài lòng sự thật nó biết anh yêu chị thế nào, thế rồi a trở nên người sa đọa và bê tha a buông lơi vớ cả, nhưng cuối cùng a thức tỉnh,vì chị bởi ước mộng của chị... "1 quán càfê nhỏ, có nhiều chuông gió, và từng khóm hoa trắng muốt... tinh khôi...." Nó không còn ghen tị với chị nữa bởi vì so với chị nó may mắn hơn nhiều. ít ra thì nó vẫn được bên a không quá nhiều nhưng đủ để nó thấy hạnh phúc. Thế nhưng ái tình vốn nhiều ích kỉ. nó không chịu được cảm giác ấy cảm giác trong người mình yêu có bóng hình của ng con gái khác cho dù nó chả là gì. Nhưng Nó GHen... Vậy là vượt qua sự ngăn cách tình cảm khi con tim dấu đi yêu thương.Nó vị kỉ muốn giữ anh lại cho riêng mình thế thành ra nó quyết định nói cho anh tình cảm của mình dành cho anh biết 1 lần nữa... " anh à em là gì trong trái tim a?" nó hỏi anh trong lòng lo sợ lắm "nhóc bữa nay sao lạ vậy có chuyện gì à" a nhìn nÓ ngạc nhiên. "a trả lời đi" nó dứt khoát. " thì... oắt con là cô em gái yêu quý của a và là 1 ng đặc biệt." anh đáp trong lòng dâng lên 1 cảm giác khó tả. "có phải... bởi chưng e giống chị không?" "ừm thì cũng 1 phần nhưng ở bên e a thấy rất vui mà có chuyện gì à." " em yêu a và em là em không phải là ai khác.... không phải là THẢO VY mà là TƯỜNG VY. có bao giờ anh yêu em chưa???" Anh không trả lời,để lại đây là 1 không gian im ắng đến nghẹt thở... nó bước đi. Mưa rồi... ""Gió thất bại rồi chuôg chẳg reo Rồi mog mah chìm vào mưa nhớ Chuôg gió ơi! lần đầu đã lỡ sao chẳg quên đi nhớ mãi làm gì?" Nó lại ôm mưa để khóc cảm giác của 2 năm trc tràn về... Lạnh lắm... Nó ốm! a đến chăm chút nó! nó mê hồ thấy hình trạng của a và gọi tên a như ngày trước... 1 ngày xa xa ngờ ngệch ngây ngô... "e yêu a Minh quân..." nó lào phào trog vô thức... "a biết..." a nhìn nó áh mắt đau đáu 1 nỗi buồn. -------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------Quân biết tìh cảm của Vy. từ 2 năm trước... nhưg a trốn tráNh... bởi vì anh sợ... anh sợ sẽ làm cô tổn thương. anh không muốn vì chưng mình mà làm ai đó phải khóc... nhất là với nó 1 người đặc biệt với anh... A không biết tại sao mình lại mở lòng được với nó có lẽ bởi vì nó giống người ấy người đã bỏ a đi về 1 nơi xa lắm... Ở bên nó, anh thấy vui ,anh có trạng thái san sớt cho nó mọi chuyện, những niềm vui hay nỗi buồn mà mà a chôn dấu... thật lâu thật lâu tưởng chừng như không bao giờ khơi ra được,ở bên nó tim anh bớt đau hơn... Vậy nhưng a chẳng biết tình cảm của anh dành cho nó là gì là iu là thích hay chỉ là tình cảm anh em,anh không chắc ! A phân vân lắm! Chỉ biết bên cô nụ cười của a sáng hơn... và đã hơn 1 lần tim a đã khuyết điểm nhịp... Nó tỉnh dậy cổ họng khát khô nhưng anh chẳng còn ở bên chăm sóc nó,nó cười thìa là vậy mà chung cuộc thì điều động nó lo sợ cũng thành sự thật........ nó.......... chả là gì trong trái tim anh...... Rồi nó xách vali khởi hành tới 1 miền đất khác,xa lạ bỏ lại sau lưng vớ cả, thạch sùng tình đầu... Những tưởng thế là nó quên được nhưng không hình ảnh ấy vẫn đi theo nó trong những cơn mê chập chờn,không lối thoát.... " trong đó có 1 cô gái lặng lẽ nhìn người mình yêu hướng về dáng hình của 1 người con gái khác,cô cố gắng níu giữ nhưng chàng trai cứ trôi mãi trôi mãi theo dáng hình của người con gái đó." nó tỉnh dậy vầng trán ướt đầm mồ hôi,khóe mi ươn ướt... Đã hơn 3 tháng rồi có nhẽ đã đến lúc về nhà thôi..... ------------------------------------------------------------------------------------------------------------------ Nó tính sổ tiền,nói vài câu chào hỏi sơ sài với anh phục vụ và bước đi trời đất ơi sắp mưa... 'Này nhóc chưa gặp anh mà đã đi à..." anh gọi nó. Khi nó vừa ra khỏi quán thì anh tới ,anh phục vụ bảo nó vừa đi,anh hấp tấp chạy theo gọI nó lại,Anh muốn nói cho nó một điều,mà đã rất lâu anh muốn nói.... "Anh.. " nó ngập ngừng bước chân dừng hẳn doc truyen sex, truyen heo, trueyn dam moi nhat quay lại nhìn anh. "Tại sao lại bỏ đi mà không nói 1 lời như thế???" anh hỏi. Nó im lặng.mưa rồi... " Tại sao thế..." "Anh..........." Anh ôm chầm lấy nó những hạt mưa cứ thế cứ thế rơi xuống ướt đẫm... "Em đã đi đâu có biết anh lo cho em lắm không? anh tìm e nhưng không thấy?" anh nói trong màn mưa lạnh ngắt.... "" SAU KHI NÓ ĐI ANH MỚI NHẬN RA TÌNH CẢM CỦA MÌNH DÀNH CHO NÓ!!! ANH NHỚ NÓ LẮM NHỚ RẤT NHIỀU... ,ANH ĐI TÌM NÓ KHẮP NƠI NHƯNG VÔ VỌNG. NÓ BIẾN MẤT KHÔNG 1 TUNG TÍCH NÀO. ANH SỢ ANH SỢ NÓ SẼ NHƯ THẢO VY BỎ ANH ĐI VÀ MÃI MÃI KHÔNG TRỞ LẠI..." "Em..." "Đừng rời xa anh HEO NGỐC à ANH YÊU EM" Nó sững sờ không tin vào điều mình nghe thấy... lặng người đi... "ANH YÊU EM" anh tiếp kiến thô lỗ nói... Và lần này nó vững chắc là mình không nghe lầm niềm hạnh phúc vỡ òa trong tim nó,vậy là sau bao nhiêu tháng ngày cơn gió miệt mài đến rồi đi chuông gió đã reo... Bờ vai nó run lên.Nó khóc.... Anh nhẹ nhõm an ủi nó đặt lên 1 môi nó 1 nụ hôn chứa bao nhiêu hi vọng nhớ và đợi chờ,1 nụ hôn yêu thương xót chứa vị mặn của nước mắt,1 nụ hôn bỏ lại kí vãng nơi đó có 1 cô gái mỉm cười... Mưa cứ rơi ở nơi đó có 2 người dưới mưa, nắm lấy bàn tay nhau thật chặt,thoang thoảng đâu đấy có mùi hương nhè nhẹ của những khóm hoa bạch cúc muốt tinh khôi... rung chuyển theo từng cơn gió..... và tiếng lanh lảnh reo của chùm chuông gió thật hay.... giữa cơn mưa..........
Thứ Ba, 24 tháng 6, 2014
truyen sex - truyện ngắn ngữ huân hắn thảo
Cô là con lai.Mang trong mình hai giọt máu Trung – Việt.Mẹ cô rất thích cỏ cây,đặc biệt là Huân Y thảo.Vì thế,cái tên gắn liền với thế cục cô – Huân Y.
Người ta thường bghé tai nhau rằng,cái truyen sex tên sẽ quyết định cuộc đời của một con người.Huân Y là một thứ cỏ cây mộc mạc nhưng quý giá,có mùi hương nhàn nhạt nhưng bền lâu.Cô cũng như thế,cái thói quen sống giản dị,thuần khiết đã ăn doc truyen heo, truyen sex, truyen dam moi nhat sâu vào cơ thể cô từ lúc nào không hay.
Hoa Huân Y màu tím nhạt – màu của nỗi buồn man mát.Người con gái mang tên loài hoa đó cũng không tránh khỏi số phận phận,không hiểu bởi vì sao và từ bao giờ,cái dáng người bé nhỏ của cô lại toát ra một nỗi đơn chiếc khiến người khác không cầm được lòng mong muốn bảo vệ,che chở cho cô.
Cô tên Huân Y,nhưng lại không hề thích loài hoa đó.Cô thường nhìn chúng bằng một cặp mắt nhàm chán và bảo chính vì cái màu sắc của nó mà cô lúc nào cũng cảm thấy lẻ loi,không có ai bên cạnh.
Cô thích hoa hồng trắng,loài hoa biểu trưng cho sự nguyên chất như tính chất cách của cô.
Huân Y là một nhà văn nghiệp dư,mục đích viết văn là để bộc lộ tất tật xúc cảm đang có.Cô yêu văn,yêu thơ ca,yêu những dòng chữ,ca từ lãng mạng.Nếu chỉ có thể sử dụng năm từ để diễn đạt xác thực về cô,thì vững chắc : nữ tính nhưng bốc đồng.
Cô cũng như bao người con gái khác,luôn ước mong có một "bạch mã doc truyen heo, truyen sex, truyen dam moi nhat hoàng tử” đem niềm vui đến xua đi những nỗi buồn chất chứa trong lòng cô.
Và rồi,cũng có một ngày,ước chiêm bao thành sự thật.
Vào một ngày mưa gió,cô và định số mệnh cuộc thế đã được gặp nhau.
Hôm ấy,vừa đặt chân ra đường,mây đen ngun ngút kéo đến,trời hốt nhiên nỗi mưa to.
Màn mưa trắng xóa che lấp cả con đường.Chiếc váy trắng mỏng manh giờ đã lấm lem bởi bùn đất truyen dam bắn lên.Mái tóc xoăn dài bết lại do nước,rối tung cả lên.Đang loay hoay tìm chỗ trú chân mưa thì bất giác có một chiếc mặc dầu được đặt trên đầu để cản trở những giọt mưa làm tổn thương cô.
Chủ nhân dịp của chiếc dù rằng đó là anh.
Anh như một thiên thần từ thiên đường đến để bảo vệ cho cô.
—
Sau này,cô thường hỏi anh,vì sao ngày hôm đó lại che mưa cho cô.Anh chỉ mỉm cười và bảo :”Nhìn em rất cô đơn,bỗng dưng anh muốn bảo vệ em,vậy thôi.”
—
Chỉ bởi chưng câu nói :”Cô nàng thi sĩ,em thật đáng yêu.” ,anh đã khiến trái tim cô lần đầu rung động,nhảy liên hồi không biết mệt mỏi.
Cô và anh bắt đầu yêu nhau.
Cô thường mân mộng mị những sợi tóc bập bềnh màu hạt dẻ của anh rồi hỏi :”Duy Khánh,Anh yêu em nhiều thế nào?”
"Bằng cái này này.” – Vừa nói,anh vừa giơ nắm đấm ra,lắc qua lắc lại trước mắt cô.
Cô trề môi,giận dỗi quay mặt đi,ấm ức nói :”Bé tẹo vậy à,ít nhất anh cũng phải so sánh to như núi,như biển,như trời ơi giống mấy tiểu triết lí chứ.”
Anh mỉm cười,quay sang ôm chặt chẽ cô,cúi đầu ghé vào tai cô,thì thầm nói:”Cô ngốc,em không biết tim người đồng cân to văn bằng một nắm tay à.Anh yêu em to văn bằng cả trái tim rồi,em còn đòi gì nữa.”
Cô lại cười khanh khách,hạnh phúc dựa vào lòng anh.
—-
Được anh nuông chiều,bảo vệ,tính tình cô càng ngày càng ngang bướng hơn.
"Em muốn ăn kem.” – Cô chu môi lên,làm bộ mặt năn nỉ.
"Nhưng cổ họng em đang đau.Không được ăn.” – Anh nói bằng giọng yêu thương vỗ về cô.
"Em không biết,em muốn ăn.Anh đi mua cho em đi.”
"Nghe anh,bây giờ em không thể ăn kem.Ăn vào sẽ không tốt.Nào,ngoan,ăn cháo đi.Ăn xong sẽ hết bệnh.”
"Em không cần,em không ăn cháo Anh chẳng thương xót em nữa.” – Cô tức giận đẩy anh ra,hầm hầm bước về phòng rồi khóa trái cửa.
Bên ngoài im ắng.
Im lặng một cách đáng sợ.
Cô những tưởng anh sẽ cuống lên,rồi sẽ xông cửa vào,ôm cô vào lòng và nói "anh xin lỗi”.
Anh không làm như vậy.
Anh hết yêu cô rồi.
Cô ngồi sụp suốt và bắt đầu khóc.
Ba mươi phút trôi qua một cách đáng sợ.
Đồng hồ phẩm bình thản điển tích tắc điển tích tắc từng giây.
"Cộc cộc.” – Có tiếng gõ cửa.
Cô đứng dậy và đi về phía cửa để mở.Không có ai,chỉ thấy đặt kế bên cửa là một hộp kem dâu – vị kem cô thích và một bịch thuốc kèm theo mảnh giấy note "Em ăn xong nhớ uống thuốc.Anh có ca mỗ đột xuất phải đi.Chiều anh sẽ quay lại.Yêu em.”
Khóe môi cô bất đồ cong lên,nở một nụ cười hạnh phúc.
Anh là bác sĩ khoa tim mạch.Đối với bệnh nhân anh thường xuyên chu đáo.Các y tá và bệnh nhân nữ rất thích anh.Nhiều lần nhìn anh gần gụi bệnh nhân dịp nữ,cô giận đùng đùng bỏ về.Hôm sau cô lại dắt một bạn nam cùng lớp đến bệnh viên trêu ngươi anh.Liền bị anh lôi ra một góc vắng và bắt đầu cưỡng hôn. =))
Anh bảo :”Em mà còn như vậy nữa,anh sẽ hôn em gấp đôi.”
Cô hỏi :”Anh không ghen sao?Đáng lẽ anh phải đứng trước mặt ba người dằng lấy tay em rồi tuyên bố em là bạn gái anh chứ.”
Anh đưa tay nhéo mũi cô thật đau làm cô la chí chóe,anh đột nhiên cúi đầu bảo nhỏ đủ cho một mình cô nghe :”Nếu như em tìm được một người con trai yêu em hơn anh,có thể bảo vệ em tốt hơn anh,anh sẽ tự động rút lui.”
"Anh đừng nói bậy,em sẽ yêu độc nhất vô nhị một mình anh,sau này,mãi mãi vẫn như thế.”
Anh ngẩng đầu,ánh mắt có chút phức tạp,khẽ xoa đầu cô :”Cô ngốc,lỡ chẳng may anh tắt nghỉ thì sao.Em định ở giá như đấy à?”
Cô vươn tay ôm lấy cánh tay anh,dúi đầu vào ngực anh để che hai má đang đỏ lừ,ngại ngùng nói :”Em yêu anh.Cho dù rằng anh chết,em vẫn yêu anh.Mãi mãi.”
—
Ba năm sau.
Một cô gái xinh đẹp trong chiếc áo cưới thuần khiết,trên tay cô đang cầm 19 đóa hoả hồng trắng.
Bên cạnh cô,không có chú rễ.
Cô cũng không ở trong nhà thờ.
—
Nghĩa trang vắng lặng,không một bóng người,chỉ độc nhất vô nhị một người con gái trong bộ váy cô dâu.
Trước mặt cô là một bia chiêu tập được tạc công phu.
Trên bia chiêu mộ là tấm hình một người con trai còn rất trẻ mang gương mặt thiên sứ cùng nụ cười ấm áp.
Tấm bia có ghi: Nguyễn Duy Khánh,mất ngày 23/6/2014,hưởng dương 24 tuổi.
—
Người ta thường bghé tai nhau rằng,cái truyen sex tên sẽ quyết định cuộc đời của một con người.Huân Y là một thứ cỏ cây mộc mạc nhưng quý giá,có mùi hương nhàn nhạt nhưng bền lâu.Cô cũng như thế,cái thói quen sống giản dị,thuần khiết đã ăn doc truyen heo, truyen sex, truyen dam moi nhat sâu vào cơ thể cô từ lúc nào không hay.
Hoa Huân Y màu tím nhạt – màu của nỗi buồn man mát.Người con gái mang tên loài hoa đó cũng không tránh khỏi số phận phận,không hiểu bởi vì sao và từ bao giờ,cái dáng người bé nhỏ của cô lại toát ra một nỗi đơn chiếc khiến người khác không cầm được lòng mong muốn bảo vệ,che chở cho cô.
Cô tên Huân Y,nhưng lại không hề thích loài hoa đó.Cô thường nhìn chúng bằng một cặp mắt nhàm chán và bảo chính vì cái màu sắc của nó mà cô lúc nào cũng cảm thấy lẻ loi,không có ai bên cạnh.
Cô thích hoa hồng trắng,loài hoa biểu trưng cho sự nguyên chất như tính chất cách của cô.
Huân Y là một nhà văn nghiệp dư,mục đích viết văn là để bộc lộ tất tật xúc cảm đang có.Cô yêu văn,yêu thơ ca,yêu những dòng chữ,ca từ lãng mạng.Nếu chỉ có thể sử dụng năm từ để diễn đạt xác thực về cô,thì vững chắc : nữ tính nhưng bốc đồng.
Cô cũng như bao người con gái khác,luôn ước mong có một "bạch mã doc truyen heo, truyen sex, truyen dam moi nhat hoàng tử” đem niềm vui đến xua đi những nỗi buồn chất chứa trong lòng cô.
Và rồi,cũng có một ngày,ước chiêm bao thành sự thật.
Vào một ngày mưa gió,cô và định số mệnh cuộc thế đã được gặp nhau.
Hôm ấy,vừa đặt chân ra đường,mây đen ngun ngút kéo đến,trời hốt nhiên nỗi mưa to.
Màn mưa trắng xóa che lấp cả con đường.Chiếc váy trắng mỏng manh giờ đã lấm lem bởi bùn đất truyen dam bắn lên.Mái tóc xoăn dài bết lại do nước,rối tung cả lên.Đang loay hoay tìm chỗ trú chân mưa thì bất giác có một chiếc mặc dầu được đặt trên đầu để cản trở những giọt mưa làm tổn thương cô.
Chủ nhân dịp của chiếc dù rằng đó là anh.
Anh như một thiên thần từ thiên đường đến để bảo vệ cho cô.
—
Sau này,cô thường hỏi anh,vì sao ngày hôm đó lại che mưa cho cô.Anh chỉ mỉm cười và bảo :”Nhìn em rất cô đơn,bỗng dưng anh muốn bảo vệ em,vậy thôi.”
—
Chỉ bởi chưng câu nói :”Cô nàng thi sĩ,em thật đáng yêu.” ,anh đã khiến trái tim cô lần đầu rung động,nhảy liên hồi không biết mệt mỏi.
Cô và anh bắt đầu yêu nhau.
Cô thường mân mộng mị những sợi tóc bập bềnh màu hạt dẻ của anh rồi hỏi :”Duy Khánh,Anh yêu em nhiều thế nào?”
"Bằng cái này này.” – Vừa nói,anh vừa giơ nắm đấm ra,lắc qua lắc lại trước mắt cô.
Cô trề môi,giận dỗi quay mặt đi,ấm ức nói :”Bé tẹo vậy à,ít nhất anh cũng phải so sánh to như núi,như biển,như trời ơi giống mấy tiểu triết lí chứ.”
Anh mỉm cười,quay sang ôm chặt chẽ cô,cúi đầu ghé vào tai cô,thì thầm nói:”Cô ngốc,em không biết tim người đồng cân to văn bằng một nắm tay à.Anh yêu em to văn bằng cả trái tim rồi,em còn đòi gì nữa.”
Cô lại cười khanh khách,hạnh phúc dựa vào lòng anh.
—-
Được anh nuông chiều,bảo vệ,tính tình cô càng ngày càng ngang bướng hơn.
"Em muốn ăn kem.” – Cô chu môi lên,làm bộ mặt năn nỉ.
"Nhưng cổ họng em đang đau.Không được ăn.” – Anh nói bằng giọng yêu thương vỗ về cô.
"Em không biết,em muốn ăn.Anh đi mua cho em đi.”
"Nghe anh,bây giờ em không thể ăn kem.Ăn vào sẽ không tốt.Nào,ngoan,ăn cháo đi.Ăn xong sẽ hết bệnh.”
"Em không cần,em không ăn cháo Anh chẳng thương xót em nữa.” – Cô tức giận đẩy anh ra,hầm hầm bước về phòng rồi khóa trái cửa.
Bên ngoài im ắng.
Im lặng một cách đáng sợ.
Cô những tưởng anh sẽ cuống lên,rồi sẽ xông cửa vào,ôm cô vào lòng và nói "anh xin lỗi”.
Anh không làm như vậy.
Anh hết yêu cô rồi.
Cô ngồi sụp suốt và bắt đầu khóc.
Ba mươi phút trôi qua một cách đáng sợ.
Đồng hồ phẩm bình thản điển tích tắc điển tích tắc từng giây.
"Cộc cộc.” – Có tiếng gõ cửa.
Cô đứng dậy và đi về phía cửa để mở.Không có ai,chỉ thấy đặt kế bên cửa là một hộp kem dâu – vị kem cô thích và một bịch thuốc kèm theo mảnh giấy note "Em ăn xong nhớ uống thuốc.Anh có ca mỗ đột xuất phải đi.Chiều anh sẽ quay lại.Yêu em.”
Khóe môi cô bất đồ cong lên,nở một nụ cười hạnh phúc.
Anh là bác sĩ khoa tim mạch.Đối với bệnh nhân anh thường xuyên chu đáo.Các y tá và bệnh nhân nữ rất thích anh.Nhiều lần nhìn anh gần gụi bệnh nhân dịp nữ,cô giận đùng đùng bỏ về.Hôm sau cô lại dắt một bạn nam cùng lớp đến bệnh viên trêu ngươi anh.Liền bị anh lôi ra một góc vắng và bắt đầu cưỡng hôn. =))
Anh bảo :”Em mà còn như vậy nữa,anh sẽ hôn em gấp đôi.”
Cô hỏi :”Anh không ghen sao?Đáng lẽ anh phải đứng trước mặt ba người dằng lấy tay em rồi tuyên bố em là bạn gái anh chứ.”
Anh đưa tay nhéo mũi cô thật đau làm cô la chí chóe,anh đột nhiên cúi đầu bảo nhỏ đủ cho một mình cô nghe :”Nếu như em tìm được một người con trai yêu em hơn anh,có thể bảo vệ em tốt hơn anh,anh sẽ tự động rút lui.”
"Anh đừng nói bậy,em sẽ yêu độc nhất vô nhị một mình anh,sau này,mãi mãi vẫn như thế.”
Anh ngẩng đầu,ánh mắt có chút phức tạp,khẽ xoa đầu cô :”Cô ngốc,lỡ chẳng may anh tắt nghỉ thì sao.Em định ở giá như đấy à?”
Cô vươn tay ôm lấy cánh tay anh,dúi đầu vào ngực anh để che hai má đang đỏ lừ,ngại ngùng nói :”Em yêu anh.Cho dù rằng anh chết,em vẫn yêu anh.Mãi mãi.”
—
Ba năm sau.
Một cô gái xinh đẹp trong chiếc áo cưới thuần khiết,trên tay cô đang cầm 19 đóa hoả hồng trắng.
Bên cạnh cô,không có chú rễ.
Cô cũng không ở trong nhà thờ.
—
Nghĩa trang vắng lặng,không một bóng người,chỉ độc nhất vô nhị một người con gái trong bộ váy cô dâu.
Trước mặt cô là một bia chiêu tập được tạc công phu.
Trên bia chiêu mộ là tấm hình một người con trai còn rất trẻ mang gương mặt thiên sứ cùng nụ cười ấm áp.
Tấm bia có ghi: Nguyễn Duy Khánh,mất ngày 23/6/2014,hưởng dương 24 tuổi.
—
Một năm trước
Ngày 23/6/2014
Buổi sáng định số phận ấy là một ngày đẹp trời,ánh nắng mặt trời nhè nhẹ chiếu qua cũng là ngày anh và cô đám cưới.Ngồi trên chiếc xe chở tới nhà thờ,trong lòng cô có chút hồi hộp,đan xen hạnh phúc.Chưa bao giờ cô lo âu như thế này.
"Em làm sao vậy?” – Anh nghiêng đầu,một tay siết lấy tay đang cô,tay còn lại nhẹ nhàng lau vài giọt mồ hồ đang rơi trên trán cô.
"Em hơi hồi hộp một chút.”
"Em khát không.Anh vào Family Mart mua nước cho em.”
"Ừ,anh đi đi,em đợi anh.”
Nói rồi anh mau chóng mở cửa xe đi qua bên kia đường.
Bụng cô hốt nhiên hơi đó,nhìn đồng hồ vẫn còn sớm,cô đứng dậy mở cửa xe,quyết định vào Family Mart theo anh để kiếm chút gì lót dạ.
Lòng đường rộng rãi.Hàng ngàn chiếc xe rộn rịp nối đuôi nhau.Một buổi sáng bình phẩm yên như mọi ngày.
Bước chân nhỏ bé đặt trên vạch trắng rồi nhẹ nhàng qua đường.
Đến giữa lòng đường rồi,đột nhiên,có tiếng người hét lớn :”Mọi người tránh ra,xe tôi hư thắng rồi,tránh ra tránh ra.”
Đôi bàn chân bé nhỏ đang bước đột nhiên dừng lại,ngó sang bên trái,bỗng có một luồng sáng từ đèn xi nhan ô tô chiếu rọi vào mắt,theo quán tính,cô lấy tay che mắt lại,mấy giây sau,cô nhận ra dường như có điều động gì đó không ổn.Vừa mở mắt đã thấy chiếc xe điên đang lao tới.Toàn thân cô cứng đờ,muốn chạy cũng chạy không được.
Bỗng,một bóng trắng vụt qua chứa sức mạnh vô hình đẩy cô sang lề đường.Không thấy rõ,chỉ ngửi thấy một mùi hương hổ phách nhè nhẹ quen thuộc.
"Rầmmm.” – Tiếng đổ vỡ từ vụ động chạm xen lẫn tiếng kêu thất thanh của những người qua đường.
Cô lòm còm bò dậy.Toàn thân không sao,chỉ có vài vết xước nhỏ.Sững người vài giây,toàn thi hài cô đông cứng,ngây người đến bên cạnh chiếc xe,thân hình nhỏ bé len lỏi đám đông để chui vào.
Một người con giai nằm đó,bên cạnh chiếc xe,đôi mắt anh cố kỉnh sức đảo qua đảo lại để tìm hình bóng người con gái ấy.
Máu
Máu lên đằm khắp mặt đường
Mùi tanh nồng bốc lên khó chịu.
Bầu trời ơi đang nắng,bỗng dưng tối sầm,mưa như tê tê nước.
Đầu óc cô không còn cảm giác gì nữa,tay chân cô cứ thế mà bò đến bên anh,ôm anh vào lòng.
"Khánh,Khánh,anh ngồi dậy đi,đừng dọa em,em sợ lắm.”- Cô vừa nói vừa òa khóc.
Anh lấy chút sức lực cuối cùng của mình,khẽ đưa tay vuốt gương mặt lem luốc vì chưng nước mắt của cô,nở một nụ cười,khóe môi mấp máy :”Anh….anh….yêu..em.”
Cô hoảng loạn gật đầu,đôi tay vô thức siết anh chặt hơn :”Em cũngdoc truyen heo, truyen sex, truyen dam moi nhat yêu anh.”
Mưa cứ rơi,hòa vào nước mắt của cô.
Anh mỉm cười nhìn cô lần cuối.
Đôi mắt đang mở từ từ nhắm lại.
Thiên thần đã gãy cánh.
Thiên thần đã rời bỏ trần gian.
Cô không còn khóc nữa,đôi mắt rỗng không nhìn khuôn mặt tái nhợt của anh,tay cô vuốt ve má anh rồi đặt xuống đôi môi trắng bệch một nụ hôn.
Chiếc váy cưới của cô giờ đây dính dáng đầy máu.
Lần đầu cô gặp anh,là một ngày mưa.
Lần cuối cô gặp anh,cũng là một ngày mưa.
Thiên thần đã về trời.
Xa xa,tiếng còi cứu thương xót vọng tới.
—
Ngày 23/6/2014
Buổi sáng định số phận ấy là một ngày đẹp trời,ánh nắng mặt trời nhè nhẹ chiếu qua cũng là ngày anh và cô đám cưới.Ngồi trên chiếc xe chở tới nhà thờ,trong lòng cô có chút hồi hộp,đan xen hạnh phúc.Chưa bao giờ cô lo âu như thế này.
"Em làm sao vậy?” – Anh nghiêng đầu,một tay siết lấy tay đang cô,tay còn lại nhẹ nhàng lau vài giọt mồ hồ đang rơi trên trán cô.
"Em hơi hồi hộp một chút.”
"Em khát không.Anh vào Family Mart mua nước cho em.”
"Ừ,anh đi đi,em đợi anh.”
Nói rồi anh mau chóng mở cửa xe đi qua bên kia đường.
Bụng cô hốt nhiên hơi đó,nhìn đồng hồ vẫn còn sớm,cô đứng dậy mở cửa xe,quyết định vào Family Mart theo anh để kiếm chút gì lót dạ.
Lòng đường rộng rãi.Hàng ngàn chiếc xe rộn rịp nối đuôi nhau.Một buổi sáng bình phẩm yên như mọi ngày.
Bước chân nhỏ bé đặt trên vạch trắng rồi nhẹ nhàng qua đường.
Đến giữa lòng đường rồi,đột nhiên,có tiếng người hét lớn :”Mọi người tránh ra,xe tôi hư thắng rồi,tránh ra tránh ra.”
Đôi bàn chân bé nhỏ đang bước đột nhiên dừng lại,ngó sang bên trái,bỗng có một luồng sáng từ đèn xi nhan ô tô chiếu rọi vào mắt,theo quán tính,cô lấy tay che mắt lại,mấy giây sau,cô nhận ra dường như có điều động gì đó không ổn.Vừa mở mắt đã thấy chiếc xe điên đang lao tới.Toàn thân cô cứng đờ,muốn chạy cũng chạy không được.
Bỗng,một bóng trắng vụt qua chứa sức mạnh vô hình đẩy cô sang lề đường.Không thấy rõ,chỉ ngửi thấy một mùi hương hổ phách nhè nhẹ quen thuộc.
"Rầmmm.” – Tiếng đổ vỡ từ vụ động chạm xen lẫn tiếng kêu thất thanh của những người qua đường.
Cô lòm còm bò dậy.Toàn thân không sao,chỉ có vài vết xước nhỏ.Sững người vài giây,toàn thi hài cô đông cứng,ngây người đến bên cạnh chiếc xe,thân hình nhỏ bé len lỏi đám đông để chui vào.
Một người con giai nằm đó,bên cạnh chiếc xe,đôi mắt anh cố kỉnh sức đảo qua đảo lại để tìm hình bóng người con gái ấy.
Máu
Máu lên đằm khắp mặt đường
Mùi tanh nồng bốc lên khó chịu.
Bầu trời ơi đang nắng,bỗng dưng tối sầm,mưa như tê tê nước.
Đầu óc cô không còn cảm giác gì nữa,tay chân cô cứ thế mà bò đến bên anh,ôm anh vào lòng.
"Khánh,Khánh,anh ngồi dậy đi,đừng dọa em,em sợ lắm.”- Cô vừa nói vừa òa khóc.
Anh lấy chút sức lực cuối cùng của mình,khẽ đưa tay vuốt gương mặt lem luốc vì chưng nước mắt của cô,nở một nụ cười,khóe môi mấp máy :”Anh….anh….yêu..em.”
Cô hoảng loạn gật đầu,đôi tay vô thức siết anh chặt hơn :”Em cũngdoc truyen heo, truyen sex, truyen dam moi nhat yêu anh.”
Mưa cứ rơi,hòa vào nước mắt của cô.
Anh mỉm cười nhìn cô lần cuối.
Đôi mắt đang mở từ từ nhắm lại.
Thiên thần đã gãy cánh.
Thiên thần đã rời bỏ trần gian.
Cô không còn khóc nữa,đôi mắt rỗng không nhìn khuôn mặt tái nhợt của anh,tay cô vuốt ve má anh rồi đặt xuống đôi môi trắng bệch một nụ hôn.
Chiếc váy cưới của cô giờ đây dính dáng đầy máu.
Lần đầu cô gặp anh,là một ngày mưa.
Lần cuối cô gặp anh,cũng là một ngày mưa.
Thiên thần đã về trời.
Xa xa,tiếng còi cứu thương xót vọng tới.
—
"Khánh à,hôm nay em mang 19 bông huê hồng tới viếng anh đây.Anh có biết ý nghĩa của nó là gì không?Không biết phải không?Để em nói cho anh nghe.Là nín nhịn và chờ đợi.” – Cô gái sờ nhẹ bức ảnh trên bia mộ,đôi mắt đau thương cố gắng kìm nén.
"Em đã đợi chờ anh một năm rồi.Sao anh còn chưa đến tìm em.?”
Không trạng thái chịu đựng hơn,cô bắt đầu khóc,những giọt nước mắt trong suốt thi nhau tuôn ra như suối.
Bầu trời đất trong veo bỗng nhiên nổi gió,gió lướt qua như muốn thay anh lau đi những giọt nước mắt trên khuôn mặt cô.
"Lộc…cộc…” – Có tiếng bước chân của ai đó vang lên.
"Cô bé,em đừng khóc.” – Một giọng nói trầm ấm khẽ nói bên tai,cô theo âm thanh ấy mà ngẩng đầu.
Một người con trai cũng mang gương mặt thiên sứ,nhưng không phải anh.
Cô chợt mỉm cười,anh cũng cười.
Một câu chuyện mới đã bắt đầu.
"Em đã đợi chờ anh một năm rồi.Sao anh còn chưa đến tìm em.?”
Không trạng thái chịu đựng hơn,cô bắt đầu khóc,những giọt nước mắt trong suốt thi nhau tuôn ra như suối.
Bầu trời đất trong veo bỗng nhiên nổi gió,gió lướt qua như muốn thay anh lau đi những giọt nước mắt trên khuôn mặt cô.
"Lộc…cộc…” – Có tiếng bước chân của ai đó vang lên.
"Cô bé,em đừng khóc.” – Một giọng nói trầm ấm khẽ nói bên tai,cô theo âm thanh ấy mà ngẩng đầu.
Một người con trai cũng mang gương mặt thiên sứ,nhưng không phải anh.
Cô chợt mỉm cười,anh cũng cười.
Một câu chuyện mới đã bắt đầu.
An Cáo
Đăng ký:
Nhận xét (Atom)